Thơ ngắn về quê hương nghĩa tình
HỒN QUÊ
Thơ: Bảo Châu
Gió heo may tràn về
Dầm dề chan miền nhớ
Quê hương ngàn cách trở
Ta còn ở nơi xa
Nghe tiếng sáo la đà
Có lúc ngân nga mãi
Tình quê hương đọng lại
Ta rải những vần thơ
Gặp nhau ở trong mơ
Nơi bến bờ phiêu lãng
Bình minh tia nắng rạng
Mang máng gợi câu hò
Tiếng thân quen gọi đò
Lần mò tìm kỷ niệm
Giấc mơ như đan quyện
Những câu chuyện ngày xưa
Như chờ đợi giọt mưa
Lưa thưa trên cành lá
Hôm nay sao lạ quá
Sóng cả rủ nhau về
Nỗi nhớ quê tràn trề
Mảnh trăng thề ngày ấy
Giờ đây ta đang thấy
Sống dậy một hồn quê.
Bảo Châu
25.10.19
TÌNH QUÊ
Thơ: Bằng Lăng Tím
Hạt nắng chiều bình yên
Trải khắp miền quê Mẹ
Ướp tím màu hoa khế
Tô hồng thêm má em
Ngát hương cúc bên thềm
Gió ru êm điệu nhạc
Lũy tre ngà khẽ hát
Uốn cong mình đong đưa
Mái tranh che nắng mưa
Bốn mùa hoa đua nở
Tiếng sáo diều gợi nhớ
Tuổi hồng bao vấn vương
Dù đi khắp nẻo đường
Yêu thương nhiều đất Mẹ
Môt thời ta thơ bé
Lớn lên trong tình quê.
Cẩm Phả – 9/3/2019
ANH MƠ… VỀ QUÊ HƯƠNG
Thơ: Phú Sĩ
Anh mơ về quê hương
Một mùa thương còn lỡ
Gửi bên đời một thuở
Sợi nhớ mẹ bên lòng
Anh mơ về chiều đông
Nơi xứ người lạnh giá
Thương mẹ già quê cũ
Còn nhắn nhủ yêu thương
Anh mơ những đêm trường
Còn vấn vương tóc mẹ
Tiếng ru nào khe khẽ
Còn dịu nhẹ bên tai
Anh mơ những tháng ngày
Trong vòng tay mẹ ấm
Bước chân còn lẫm chẫm
Mẹ dìu chậm bước con
Anh mơ ngày trăng tròn
Được trong vòng tay nhớ
Đời này anh còn mãi
Một món nợ tình quê.
MÙA VỀ QUÊ HƯƠNG
Thơ: Phú Sĩ
Mùa vàng trên đồng quê tôi
Mưa nắng luân phiên giao hòa
Lúa reo vui mừng khắp lối
Cánh cò lượn trắng bờ xa
Mùa về trên miền quê ta
Cơn gió theo mây xanh màu
Qua rồi những ngày vất vả
Trăng quyện trong ngàn ánh sao
Mùa này đôi mình trao nhau
Hạnh phúc lứa đôi sum vầy
Ta về quê hương yêu dấu
Cho tình yêu nối vòng tay
Mùa về ân tình ngây say
Cho má em thơ thêm hồng
Cho mẹ già thêm vui mãi
Nụ cười ấm áp hoài mong
Mùa vàng đong đầy thương yêu
Từng cánh bướm bay đưa tình
Rung rinh hoa đùa nắng chiếu
Ước mơ chắp cánh bình minh.
CỘI NGUỒN QUÊ HƯƠNG
Thơ: Phú Sĩ
“Cha một đời oằn đôi vai gánh nặng
Mẹ một đời đôi dép lạc bàn chân….” (ca dao)
Quê hương chốn ấy tình thân
Chôn nhau cắt rốn đỡ đần đời ta
Tuổi thơ đó quê nghèo vất vả
Ký ức buồn ẩn cả trong tim
Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm
Một thời thơ ấu nỗi niềm người ơi!
Quanh năm bán cuộc đời nắng cháy
Lúa hai mùa dầu dãi thân cha
Gồng gồng gánh gánh nếp nhà
Thân cò mẹ trải thiết tha nỗi lòng
Đêm thanh vắng trắng đồng trăng tỏ
Đám trẻ nghèo cắt cỏ đồng xa
Hoa cau rơi rụng sân nhà
Thanh bình nơi ấy tiếng ca đong đầy
Gió giao mùa xuân sang rồi đấy
Hãy nhớ về nơi ấy quê hương
Dù đi xa mấy dặm trường
Con tim chỉ có một đường về thôi.
(Nguồn: https://thihuu.com/tho-hay/que-huong/page/5)
Ảnh minh họa
https://tritue.edu.vn/tuecode/tracnghiem30/index.php/baiviet/post/view/id/151?id=151