Trèo lên cây ổi sau nhà
Nhớ thời thơ bé sao mà vấn vương
Cái thời con nít ẩm ương
Chị, em, anh,chị,mà thương cho vừa
Cái thời giang nắng buổi trưa
Mò cua, bắt dế, tắm mưa trên đồng.
Cái thời đứa bế đứa bồng
Đứa nhỏ ngồi thúng, lớn gồng gánh em
Suốt ngày mặt mũi tèm lem
Thả diều, nặn đất… Ôi, thèm tuổi thơ…
Thời gian trôi có đâu chờ
Đứa nào cũng lớn, ai ngờ đổi thay .
“Anh em như thể chân tay”
Mà sao chia rẽ, khác rày người dưng?
Ai ơi… Hãy nhớ, xin đừng
Anh em ghẻ lạnh, mà cưng người ngoài
Dù nghèo có một củ khoai
Sẵn lòng chia sớt lỡ ai đói nghèo.
Dù giàu trong bếp thịt treo
Chớ có bủn xỉn, mà keo người nhà
Anh em lòng chớ cách xa
Đừng chia nắm đất, đừng ra phiên toà
Nếu lòng thương Mẹ yêu Cha
Nhớ đừng ganh tị cho nhà ấm êm.
Đừng ngồi nói xấu, nói thêm…
Làm cho cha mẹ đau mềm ruột gan
Đừng ngồi kêu réo thở than
Phân chia tài sản, đứa sang đứa hèn…
Làm đau cha mẹ mấy phen…
Để khi nhắm mắt thổi kèn đám ma.
Dù tốt máu của người ta
Anh em máu xấu cũng ra một nhà…
Máu gà nó thấm xương gà
Máu mình không thấm máu nhà người ta
Anh em một ruột rứt ra
Đừng như nước lã… Để cha mẹ buồn …!
Anh em biết yêu thương là phải biết giúp nhau lúc hoạn nạn, khó khăn là: lá lành đùm lá rách, – hành động theo tình yêu thương. Khi lớn lên, lập gia đình mỗi người có một hoàn cảnh riêng. Lúc khỏe cũng như lúc ốm đau bệnh tật, tối lửa tắt đèn có nhau, phải nương tựa vào nhau. Có được như vậy thì mới không khỏi môi hở răng lạnh. Đó là đạo lý nghĩa tình huynh đệ.
Đi ngang nhà cũ chiều nay
Tần ngần đứng lại, mắt cay lệ trào
Để rồi lòng thấy nao nao
Hiện về kí ức, biết bao vui buồn …
Cái thời đi bắt chuồn chuồn
Đi câu cá diếc…ở truồng tắm mưa…
Cái thời mắm muối cà dưa
Nghèo mà thương mấy cho vừa… Anh em
Cái thời đói nhịn, khát thèm
Chia nhau quả ổi, cây kem, miếng xoài…
Cái thời chẳng có quần dài
Có khi mấy đứa mặc hoài của nhau…
Bây giờ nhà cũ còn đâu
Cũng vì chia chác, bởi câu tranh giành
Còn đâu tình nghĩa em, anh
Từ khi riêng rẽ, cũng đành mất nhau
Nhà mình có rể, thêm dâu…
Rồi thêm cháu chắt… Bắt đầu… Ganh đua.
Đứa thì ra mặt hơn, thua
Đứa ngoài tươi rói…”chanh chua” trong lòng
Ai cũng “nhất vợ” “nhì chồng”
Ai cũng “con cái ” mất lòng triền miên
Mặc dù có đứa ở riêng
Cũng tranh, cũng cạnh đồng tiền với nhau.
Khiến cho Cha Mẹ đớn đau
Liệu đường tính trước tính sau bán nhà
Tiền bạc của cải chia ra
Đứa nào cũng có để mà khỏi ganh…
Nhưng mà chúng nó vẫn tranh
Đứa kể công lớn, đứa giành phần to.
Đứa nào cũng muốn đếm, đo…
Khổ đau Cha Mẹ phải cho ra toà…
Đớn đau khóc phận tuổi già
Cuối cùng cũng chỉ có bà, với ông…
Trời ơi, ngó xuống mà trông
Anh em một ruột… Thay lòng… Cắn nhau…!
Bao gian khó..ta nào đâu quản ngại
Phận làm anh..luôn bươn chải vì em
Dẫu gió sương..hay nắng cháy da mềm
Anh đây cũng..và chẳng xem chi hết
Vì làm lớn..anh đây dù có chết
Vẫn phải lo..cho em hết kiếp nầy
Là nỗi lòng..anh bày tỏ ra đây
Cho em hiểu..biết thế nầy huynh đệ
Ai có nói…hoặc chê cười mặc kệ
Vì em là..một hiền đệ của anh
Đời lúc nào…mà chẳng có màu xanh
Ta cố gắng..thì trên cành hoa nở
Đã là đệ…thì anh luôn che chở
Dù thế nào..anh không nỡ bỏ đâu
Bao đau thương..hay cuộc sống cơ cầu
Anh đây cũng giữ mãi câu huynh trưởng.
Lòng hiếu thảo hoà quyện với tình huynh đệ Hiếu lễ là kính trọng cha mẹ và yêu thương hoà thuận với anh em. Anh yêu thương em, nhường nhịn cho em, em kính trọng ngoan ngoãn vâng lời. Đó là đạo lí, nền nếp gia phong.
(Nguồn: http://americastarbooks.com/2019/10/tho-hay-ve-tinh-anh-em/)
Ảnh minh họa
https://tritue.edu.vn/tuecode/tracnghiem30/index.php/baiviet/post/view/id/131?id=131